Cơm Tấm A Xỉu: Vì Cơm Tấm Có Hành Trình Riêng | The Highball Visit
- Trường Tồn Nguyễn
- 21 hours ago
- 11 min read
Trong tinh thần Ametora, sự hòa quyện giữa truyền thống và hiện đại. Người đàn ông Việt Nam hôm nay không chỉ sống để thành công, mà còn để định hình một phong cách sống bản lĩnh, tự do và giàu ý nghĩa.
Tại The Highball, chúng tôi tìm kiếm những câu chuyện chân thực, nơi đam mê trở thành ngọn lửa dẫn lối và kiên trì là nền tảng cho những giá trị bền vững. A Xỉu, người sáng lập A Xỉu - Quán Ăn Ngon là hiện thân của tinh thần ấy: một người đàn ông dám từ bỏ con đường an toàn để theo đuổi giấc mơ, lựa chọn món cơm tấm biểu tượng văn hóa Sài Gòn để đồng hành cùng và viết nên một “bộ phim thực tế không có hồi kết.”
Sự hợp tác với Cơm Tấm A Xỉu là minh chứng cho tinh thần này: một câu chuyện về đam mê, sự kiên trì và niềm tự hào với một món ăn truyền thống của Sài Gòn.

Chào A Xỉu, bạn có thể giới thiệu một chút về bản thân và công việc hiện tại của mình?
Chào mọi người, mình là A Xỉu – founder của A Xỉu - Quán Ăn Ngon, hoạt động từ năm 2021 cùng vợ, đến nay đã gần 4 năm! Quán mình chuyên về món ăn Việt Nam, cụ thể là cơm tấm và cơm gà. Mỗi ngày, mình vẫn trực tiếp nấu và phục vụ khách, như nhiều người trong ngành nhà hàng.
Bạn đã bắt đầu hành trình với nghề bếp như thế nào? Có thể kể lại từ những ngày đầu học và làm nghề không?
Đây là một câu chuyện dài. Mình học đại học được ba năm, ngành công nghệ sinh học, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn trong phòng lab. Cảm giác ngột ngạt trong bốn bức tường làm mình không chịu nổi, chỉ muốn ra ngoài, thế là bỏ học, đi lang thang đây đó.
Lúc đó, sau khi nghỉ học, mình đi loanh quanh, tình cờ ghé một quán cơm tấm vỉa hè, dĩa có 25 nghìn thôi. Thay vì đi học, mình ngồi ăn cơm tấm, ngắm đường phố, trò chuyện với mọi người, từ khách du lịch đến người dân địa phương. Những cuộc nói chuyện đó cuốn mình vào một lối sống tự do. Trước đây, mình chỉ biết đi học rồi về nhà, nhưng khoảnh khắc ấy như mở ra một điều gì đó trong tiềm thức, làm mình muốn khám phá nhiều hơn. Từ đó, mình quyết định đi học nấu ăn.
"Nơi bắt đầu không phải là bếp, mà là… vỉa hè"
Hành trình của A Xỉu không bắt đầu từ tình yêu với dao thớt hay những giờ thực hành kỹ thuật nấu ăn, mà từ một khoảnh khắc rất đời: ngồi ăn dĩa cơm tấm vỉa hè, trò chuyện với những người xa lạ. Chính trải nghiệm nhỏ đó đã mở ra một cảm nhận mới trong tiềm thức – nguồn năng lượng tự do, dễ chịu và đầy kết nối mà anh chưa từng có trong những năm tháng chỉ quanh quẩn trong phòng lab.
Ở đây, món ăn không đơn thuần là thực phẩm. Nó là chiếc cầu, nơi con người gặp nhau, nơi một người trẻ đang lạc hướng tìm thấy cảm hứng sống. Năng lượng của một quán ăn nhỏ, một buổi chiều yên tĩnh, một lát sườn nướng thơm và những câu chuyện đời thường chính là thứ anh muốn giữ lại, nhân lên và sống cùng mỗi ngày.

Vì sao bạn chọn nghề nấu ăn? Có khoảnh khắc hay ký ức nào khiến bạn nhận ra mình thật sự yêu thích công việc này?
Nấu ăn cho mình cảm giác tập trung tuyệt đối, như một cách kết nối với chính mình.
Khi nấu một món ăn ngon và phục vụ mọi người, mình cảm nhận được sự uy tín – giống như cách mẹ mình từng nấu.
Con đường nấu nướng của bạn trải qua những gì?
Hồi đó, mình học nấu ăn như mọi người, nhưng cảm thấy không hợp. Môi trường không đúng với tính mình, nên mình quyết định tìm hướng đi khác.
Thế là mình đi làm đủ thứ: phục vụ cà phê, phụ bếp, rồi vào làm ở một nhà hàng Pháp. Nhưng mình hiểu, mình không có khả năng làm việc từ vị trí thấp lên cao.
Đúng lúc Covid ập đến, mình nghỉ làm luôn. Trong mùa dịch, mình cùng vợ bắt đầu bán đồ ăn cho mọi người trong chung cư. Lúc đó, mới làm quen với kinh doanh, đam mê bắt đầu bùng lên từ những ngày ấy.

“Không hợp thì chọn lại – nhưng đừng dừng lại.”
A Xỉu từng bước vào bếp qua con đường học nấu ăn truyền thống, nhưng rồi nhận ra: môi trường đó không dành cho mình. Nhưng thay vì bỏ cuộc, anh chọn trải nghiệm làm phục vụ, phụ bếp, rồi vào nhà hàng Pháp. Anh thử, sai, và tiếp tục tìm để hiểu rõ mình là ai, hợp với kiểu làm việc nào.
Ở giai đoạn đặt nền móng cho hành trình sự nghiệp, điều cần nhất không phải là ổn định sớm, mà là dám dịch chuyển, dám làm đủ thứ, dám không ngại tay chân bận rộn, để từng bước “lộ diện” chính mình.
Và rồi, khi tự tay tạo ra mô hình kinh doanh riêng bán đồ ăn trong mùa dịch cùng vợ, mọi thứ dần rõ nét. Không còn là thử nữa, mà là xây. Mỗi ngày đều chắt chiu từng chi tiết, từng món ăn, từng khách hàng. Chính lúc đó, anh tìm thấy một cảm giác quý giá: cảm giác thoải mái khi làm việc, khi được là chính mình trong mô hình do chính mình tạo dựng.

Bạn có thể kể lại từng giai đoạn phát triển của quán — từ những ngày đầu đến hiện tại?
Cái xe cơm tấm gắn với bao kỷ niệm. Mình thuê căn trọ 15m2 gần chợ Bến Thành, nấu ăn ở tầng 4 của một tòa nhà. Tối đến, mình mang hết đồ xuống đường, đẩy xe ra vỉa hè, bắt đầu bán từ 8 giờ tối đến 3 giờ sáng. Có hôm làm tới 6 giờ sáng mới xong. Khó khăn lắm, nhưng mình tìm thấy cảm hứng từ chính những khó khăn đó. Càng làm, mình càng máu lửa, cứ muốn làm tốt hơn mỗi ngày.
Tại sao đặt tên là A Xỉu?
Xỉu là âm tiếng Hoa, nghĩa là nhỏ, xíu xiu. Mình thấy mình như hạt cát nhỏ, chẳng to lớn gì. Ở Việt Nam, người ta hay có tâm lý khiêm tốn, nhỏ bé.
Quãng thời gian khởi nghiệp với xe cơm tấm có ý nghĩa như thế nào?
Đó là quãng thời gian hạnh phúc, được đồng hành cùng vợ, làm món cơm tấm truyền thống với năng lượng trẻ. Khởi nghiệp thì khó khăn lắm, nhưng mình biết ai cũng phải bắt đầu từ số 0.
Mỗi ngày gặp khách, nghe chuyện vui, được họ động viên, mình càng hứng thú. Có lần bị phỏng nặng, nguyên chảo dầu đổ vào chân, đau lắm nhưng mình vẫn thấy ổn, cứ làm máu lửa.

Bạn có sợ thất bại không?
Mình thấy không sợ, chưa bao giờ sợ đến cảnh đó, không đủ lớn để mình sợ trước khi làm mình đã nhìn được đích đến. Mình thấy được hành trình, quá tiềm năng và phù hợp với mình. Có thể mình nấu ăn không giỏi, nhưng mình làm bằng cả tâm huyết: một phần là nấu ăn ngon, một phần là giao tiếp và một phần là mang năng lượng tích cực cho khách hàng, để họ cảm thấy hạnh phúc, thoải mái.
Tại sao lại bắt đầu với cơm Tấm?
Vì ngoài cơm tấm, không thấy cái nào phù hợp. Mình muốn làm cái gì đó thì từ sâu trong Sài Gòn. Cơm tấm có một hành trình riêng. Đó là một hành trình từ một hạt gạo bỏ đi cho gà ăn, sau đó phát triển dần từ đồng bằng sông Cửu Long lên Sài Gòn. Không chỉ dành từ dân lao động. Bạn có thể gặp cơm tấm ở bất kỳ đâu, từ lề đường đến nhà hàng.
A Xỉu, từ xe cơm tấm vỉa hè trong căn trọ 15m2 gần chợ Bến Thành, đã biến khó khăn thành ngọn lửa đam mê. Làm việc từ 8 giờ tối đến 6 giờ sáng, thậm chí bị phỏng nặng, anh vẫn “máu lửa” vì tìm thấy cảm hứng từ thử thách. Tên “A Xỉu” – nghĩa là “nhỏ xíu” – thể hiện sự khiêm tốn, nhắc nhở rằng thành công có thể bắt đầu từ những điều giản dị.
Đồng hành cùng vợ và được khách hàng, từ cô chú Việt kiều, động viên, anh xây dựng không chỉ một quán ăn mà còn một cộng đồng. Không sợ thất bại, A Xỉu tự tin vào hành trình, kết hợp nấu ăn, giao tiếp và năng lượng tích cực để mang hạnh phúc cho khách. Bài học từ anh là: kiên trì, trân trọng bản sắc riêng, tin vào giá trị độc đáo của mình và không ngừng kết nối cộng đồng. Dù khởi đầu từ số 0, mỗi bước nhỏ đều dẫn bạn đến đích.

Theo bạn, một dĩa cơm tấm ngon cần đạt những tiêu chí gì?
Cơm tấm ngon thì khó nói lắm, vì mình khá khó tính trong chuyện ăn uống. Trước khi biết làm cơm tấm, mình đã đi ăn ở những chỗ ngon nhất, đắt nhất, từ quán nổi tiếng đến nhà hàng vỉa hè, để học những cái hay nhất. Thế là mình về, tập trung làm từng chi tiết nhỏ, từ chọn gạo, chế biến thịt, đến nước mắm, để món ăn thật chỉnh chu.
Hãy chia sẻ về decor của quán, không gian hiện tại ảnh hưởng từ hai tính cách của hai vợ chồng không?
“Hồi làm xe đẩy cơm tấm, phía sau xe là một căn nhà mặt tiền kiểu cũ, đẹp lắm. Lúc đó, tụi mình luôn mơ ước thuê được căn nhà như vậy để mở quán.
Sau một năm lăn lộn, tụi mình tiết kiệm đủ để thuê một mặt bằng nhỏ. Mang cơm tấm đi khắp nơi, từ các pop-up, đến workshop, sự kiện âm nhạc. Từ đó, tụi mình có được nhiều mối quan hệ, được mọi người động viên, thích câu chuyện của bọn mình, nên càng thêm tự tin.
Xong tìm được căn nhà hiện tại, có được miếng giấy trắng rồi vẽ lên thôi! Vợ mình là designer, hai vợ chồng muốn tạo không gian đậm châu Á cổ điển, thiên về con người và sự đơn giản, không decor gì quá cầu kỳ.
Gạch trong quán là gạch thủ công, tụi mình tìm xưởng làm gạch để đặt riêng. Tất cả là tụi mình làm hết, biến một căn nhà mới thành nhà cũ, mang giá trị của Sài Gòn xưa.”
Nhìn lại, bạn định nghĩa hạnh phúc như thế nào? Có những hối tiếc gì trong hành trình đó không?
Hạnh phúc thì nhiều, hối tiếc thì không, làm chậm mà chắc. Từng bước vừa phải, không quá nhanh, không quá chậm, đúng với thời gian. Từng ngày một, lúc nào cũng thấy hạnh phúc, mang được cái giá trị của mình, khách hàng đến cũng nhận được năng lượng đó.
Làm ở đây, mình được mọi người góp ý, được gặp gỡ nhiều người, đủ mọi kiểu, khiến mỗi ngày phong phú, chẳng bao giờ chán. Nấu ăn, kiếm tiền, lo cho gia đình nhưng điều đặc biệt là được trò chuyện, thăm hỏi mọi người.
Càng ngày, vòng tròn của mình như một cộng đồng vậy. Mọi người trao đổi công việc, chia sẻ giá trị, động viên nhau, mang đến năng lượng vui vẻ. Thăm hỏi, kết nối, đó là điều làm mình thấy ý nghĩa.
A Xỉu không bắt đầu bằng những lời hoa mỹ về "đam mê ẩm thực", mà bằng việc đi ăn khắp nơi để hiểu điều gì tạo nên một dĩa cơm tấm ngon. Tinh thần học hỏi bằng trải nghiệm thật, cộng với sự cầu toàn trong từng chi tiết từ chọn gạo đến nước mắm là lời nhắc rằng: làm điều gì đó có tâm, thì tự nó sẽ thành chất lượng.
Hãy trải nghiệm, nghiên cứu và thử nghiệm thật nhiều trước khi nói rằng bạn giỏi thứ gì đó. Không chạy theo tăng trưởng nhanh hay mô hình bành trướng. Anh chọn làm “chậm mà chắc”, vừa phải, đúng với nhịp sống và giá trị mình theo đuổi.
Lúc ở phòng bếp, A Xỉu Từ chối những yếu tố công nghệ vào quá trình làm đồ ăn, anh đem yếu tố con người là trên hết trong món ăn của mình.
Niềm vui đến từ những điều nhỏ: được góp ý, được trò chuyện, được tạo ra một vòng tròn kết nối tử tế quanh mình. Sống chậm không phải vì lười hay sợ, mà vì tin rằng điều tử tế cần thời gian và đủ kiên định để chờ điều đó lớn lên mỗi ngày.

Bạn có hình dùng mình sẽ như thế nào trong 5 năm tới không?
Mình là người luôn luôn nghĩ xa. Mình luôn hình dung ra bức tranh tổng thể, rồi đi nét từ từ. Mình làm mọi thứ bằng cách đặt mình vào vị trí của một đạo diễn luôn làm theo kịch bản riêng của mình. Mình sử dụng các ý tưởng để thực hiện từng bước, vừa là một người đạo diễn, vừa là người setup bối cảnh.
Nếu mọi người theo dõi mình từ đầu đến bây giờ, thì đây giống như một bộ phim thực tế không kỹ xảo. Mỗi ngày mình đều gặp mọi người, không có gì ở phía sau hết. Đây là một bộ phim không có tập cuối.
Năm năm tới, mình có một mong muốn là mang cơm tấm ra thế giới – giống như cơm tấm xuất hiện ở bất cứ nơi nào có người Việt Nam. Mình rất ngưỡng mộ hành trình của phở. Đến giờ, chưa có ai thật sự tôn lên giá trị của cơm tấm như một biểu tượng cộng đồng. Cơm tấm hiện vẫn dừng lại ở phạm vi kinh doanh, khác với câu chuyện của phở. Phở có mặt ở khắp nơi trên thế giới.

Phần “cơm thêm”: Một vài lời gửi gắm đến khán giả
Mình luôn cảm thấy hãnh diện khi được mang đến một dĩa cơm tấm ngon – không chỉ vì món ăn, mà vì mình tin ẩm thực là một phần DNA của một dân tộc. Bên cạnh hương vị, điều mình tự hào nhất là cách tư duy, cách lao động và niềm tin mà mình đặt vào mỗi công việc.
Mình cũng đang ấp ủ một giấc mơ lớn hơn: xây dựng một “Cơm Tấm Academy” – không chỉ là nơi dạy nấu ăn, như các trung tâm đào tạo về barber, âm nhạc... Mình mong có thể truyền cảm hứng và năng lượng cho thế hệ trẻ, để họ thấy rằng từ những điều giản dị, mình vẫn có thể xây dựng nên điều lớn lao.
Trong một xã hội đang thay đổi rất nhanh, nhiều giá trị truyền thống có nguy cơ bị lãng quên. Có những công trình cổ bị đập bỏ không thương tiếc. Với mình, cơm tấm cũng giống như một ngôi nhà cổ – cần được gìn giữ, cần có người sống trong đó và kể tiếp câu chuyện cho những thế hệ sau.
Có những người ở thế hệ trước bán đồ ăn truyền thống nuôi gia đình cho con cái những giấc mơ. Nhưng khi đến họ già đi món ăn truyền thống đó thì không có ai tiếp nối. Vì cơ bản, những người trẻ tiếp xúc môi trường đến với những kiến thức cao hơn như kỹ sư, bác sĩ. Không có người kế thừa thì đành phải đóng cửa, trở thành di sản. Nhưng đối với mình, mình muốn giữ di sản đó và phát triển hơn.
Thế hệ trẻ mới làm đồ ăn!
Có nhiều người đến quán ăn cũng ấn tượng với phong cách thời trang của A Xỉu?
Đối với mình, thời trang cũng rất ngẫu hứng. Hồi trước, mình thích vintage, cổ điển. Nhưng thời gian sau lại thích đồ mới. Xong mình lại pha trộn lại mọi thứ. Hiện tại, mình tự chủ sản xuất cũng giống như món ăn, mình tự sản xuất nó! Ở Việt Nam đã rất phát triển. Bạn có thể làm mọi thứ, gọi là “nhà làm”!
Cảm ơn A Xỉu đã dành thời gian cùng The Highball thực hiện buổi phỏng vấn!
Và rồi, cơm tấm cũng có hành trình riêng.
Đó là hành trình của một người đàn ông mang trong mình tinh thần đam mê, sự tận tụy với gia đình và tình yêu với người bạn đời – những giá trị cổ điển nhưng chưa bao giờ lỗi thời. Giữa xã hội hiện đại, nơi mọi thứ dịch chuyển quá nhanh, A Xỉu là một trong những người trẻ chọn gìn giữ bản sắc Việt qua món ăn, nhưng với tư duy mở, sáng tạo và bản lĩnh.
Nếu có dịp, bạn hãy ghé qua 26 Đề Thám, Phường Cầu Ông Lãnh, Quận 1 để thưởng thức dĩa cơm tấm ngon của quán ăn A xỉu.
Và với tinh thần "yêu thời trang" của The Highball và A Xỉu, sự hợp tác lần này của hai bên đã cho ra mắt một sản phẩm rất thú vị, hãy đón xem vào những ngày tới nhé!

Comments